Truyện Kinh Dị Lẩu Uyên Ương – Lẩu Âm Dương Tập 8



Gặp mẹ Kiều Tiên, bác ấy nhìn chúng tôi với vẻ rất kinh ngạc. Kiều Tiên bước lên, kể hết mọi việc cho bác ấy nghe, một lúc sau, cả hai ôm nhau khóc lóc vì vui mừng đoàn tụ.

Tôi không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh và im lặng cho hai người họ hưởng thụ cảm giác đoàn viên. Cho đến khi trời sẩm tối, thấy tâm trạng của hai người ổn định trở lại, tôi mới mở lời: “Bác à, vài ngày nữa A Tiên và cháu sẽ phải quay về… cô ấy dùng cơ thể của người khác nên để tránh sự nghi ngờ thì phải quay về vài năm, chờ sau khi mọi chuyện qua đi, đến lúc đó chúng cháu sẽ về Trùng Khánh đón bác qua đó, chúng cháu đã bàn bạc cả rồi…”

“Được, được…” Mẹ Kiều Tiên gật đầu, “Nhớ về là tốt, bác sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa”

“A Tiên”, tôi đứng dậy, “hai mẹ con tiếp tục nói chuyện nhé, anh đến quán lẩu hầm một chút… lần này vất vả cho bà Nghiêm và mọi người rồi, anh muốn đến cảm ơn”

Bước vào quán lẩu, chủ quán chỉ liếc nhìn tôi một chút và không nói gì với tôi. Tôi thấy có vẻ kì lạ, nhưng cũng không dám hỏi mà đi thẳng đến chỗ bà Nghiêm.

Bà ấy và ông cụ quán trà ngồi đấy đã rất lâu rồi, thấy tôi họ liền vẫy tay gọi, trên bàn bày rất nhiều món ăn.

“Thành công rồi đúng không?” – bà Nghiêm cười đắc ý.

“Thành công rồi, để cháu kính bà một li” tôi giơ ngón tay cái, cầm li rượu lên và nói.

Tiếp đó, tôi quay sang ông cụ, cầm cốc rượu lên và nói: “Ông à, lần này cũng vất vả cho ông rồi… cháu và ông không quen biết, nhưng ông lại giúp cháu nhiệt tình mà không cần báo đáp, không nói gì nữa, cháu cạn đây.”

Ông cụ có vẻ ngượng ngịu, quay nửa người đi và không tiếp rượu của tôi: “Thực ra tôi…cũng không phải là không cần báo đáp”

“Ồ, vậy là thế nào?”, tôi có chút hiếu kì, chưa kịp hỏi thì điện thoại đã reo.



“A Xuyên, dạ dày anh không tốt, uống ít thôi nhé biết chưa”

“Yên tâm đi A Tiên, anh biết rồi…”, cúp máy xong tôi cười ngượng ngịu “Mọi người xem, vừa về đã muốn quản lý cháu rồi, thế này thì về sau, khổ rồi…”

Lúc này, chủ quán lẩu bưng lên một nồi lẩu: “Sợ mọi người bị ám ảnh bởi lẩu uyên ương nên đổi thành lẩu mẹ con… yên tâm ăn đi”

“Không còn gì để chê rồi, ông thật trượng khí”, tôi cười lớn,nhúng thịt vào bên canh trắng: “mấy hôm nay cháu đều không ăn được bữa nào tử tế, hôm nay cuối cùng đã được ăn no rồi…”

Uống được một nửa, tôi hỏi một câu hỏi mà tôi vẫn thắc mắc bấy lâu nay: “Mọi người nói xem, lúc đó cháu chỉ đến ăn một bữa thôi, mà sao lại gặp Kiều Tiên đúng lúc thế nhỉ”

Bà Nghiêm cười cười, chỉ vào cách trang trí trong quán: “Anh bạn nhỏ, cậu xem cách bố trí đồ đạc xem, đều là có dụng ý đó… đây là bố cục trận phong thủy, là do tôi đích thân bày biện…. chuyên dùng để thu hút những người sống và người chết trong tim có nỗi niềm chưa thể buông bỏ đến tương phùng…. cậu và cô gái kia có thể gặp mặt tại đây, đều là do số trời đã định… “

“Vậy…. bà sắp đặt cái này để làm gì vậy bà Nghiêm?” tôi hỏi.

Lúc này ông cụ quán trà mới thở dài: “Đây là vì tôi….. không lâu trước tôi đã bị chẩn đoán là có u trong não, có thể ra đi bất cứ lúc nào… là bà ấy, lo tôi hồn bay phách lạc, nên đã đặc biệt sắp đặt, để đảm bảo sau này chúng tôi vẫn gặp được nhau…”

Tôi hiếu kì: “Bà Nghiêm, bà thần thông quảng đại, bà đã tính ra ngày nào ông mất chưa?”

Vừa dứt lời tôi đã thấy có gì đó không ổn, chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái…. có ai lại đi hỏi người ta bao giờ chết cơ chứ?

Nhưng không ngờ bà Nghiêm lại không hề để ý: “Tại sao chưa tính chứ, là mùng 3 tháng 6”

Tôi bật điện thoại xem lịch và chết lặng người.

Hôm nay không phải là đã mùng 4 rồi sao.

Tôi rùng mình, đột nhiên nhìn xuống gầm bàn…. thì thấy phía dưới chỗ ông cụ quán trà ngồi… chẳng có gì cả…. không có chân.



Thấy đã bị tôi phát hiện, ông ta thở dài: “Không sai anh bạn nhỏ, tôi đã chết rồi”

Tôi đang không biết nói gì thì bà Nghiêm liền nói một câu làm tôi chết điếng người: “Anh bạn nhỏ…. cảm ơn cậu, cái cách dùng nồi mẹ con này thực ra tôi cũng không biết là có thành công hay không, nhưng được hai cô cậu thực hành một lần, tôi đã nắm được rồi…”

Nghe đến đây, tôi đã thấy có cảm giác không tốt. Tôi cười một cách miễn cưỡng và nói: “Vậy thì…. hai ông bà…. bạn gái cháu quản lý nghiêm, cháu phải về đây…”

Đang định bước đi thì đột nhiên tôi thấy choáng váng đầu.

Bà Nghiêm nhìn tôi cười, lộ cả cái răng cửa to bằng vàng: “Anh bạn nhỏ… nồi lẩu mẹ con này… có ngon không?”

Ông cụ quán trà hít một hơi sâu, nhảy bổ vào người tôi và nói: “Xin lỗi nhé”

Tôi vội vàng nhìn về phía cửa và hét lên: “Ông chủ quán cứu mạng, tướng quân Ba mau đến!”

Nhưng điều tôi nhìn thấy lại là ông chủ quán lẩu lấy mảnh vải đỏ đậy lên pho tượng, sau đó nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

Họ… là đồng bọn…

Tôi là… ai?

Đúng rồi, tôi là A Xuyên. Ha ha ha, từ bây giờ tôi là A Xuyên rồi!

Cơ thể của người trẻ tuổi, thật là tốt quá…

“Được rồi, chúng ta thu dọn thôi, đừng để người khác phát hiện ra”, Tôi móc điện thoại từ trong túi ra rồi thao tác một cách chậm chạp: “để tôi chơi với cô bé này một thời gian…. bà à, bà tính xem bà còn sống được bao lâu, lúc đó tôi sẽ đưa nó trở lại…”

.
.
.

“A Tiên, anh là A Xuyên…..Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Trùng Khánh….”



Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo