Thầy Đồ Thầy Tà – Chap 6

Thầy Đồ Thầy Tà.

Tác Giả: Huyết Bán Nguyệt.

Đứng nhìn theo bóng Tư Lam vụt mất, Hai Thổ Kỳ không đuổi theo mà quay lưng đi vào, thấy Nhật đang nằm bất tỉnh bên đống máu thì lắc đầu:

— Nghiệp Báo.

Hai bóng Thổ Kỳ từ từ biến mất, thầy Minh vừa về đến nhà thấy đồ đạc bàn ghế trong nhà bị đập vỡ nát, lộn xộn cả lên, nghe mùi máu tanh xộc vào mũi, Thầy đưa mắt mà nhìn xung quanh, thấy Nhật đang nằm gục trên vũng máu thì vội lao tới, đưa tay mà lật người Nhật lên, mắt cùng với miệng của Nhật máu tươi đang đổ ra không ngừng:


— Sao sao… sao lại ra nông nỗi nàyy…

Vội đỡ Nhật dậy cho cậu ngồi tựa tường, Thầy vội đi vào buồng mà tìm một số thuốc, nhanh tay mà cầm máu cho Nhật, khi lau hết máu bên ngoài miệng, dùng tay mở miệng Nhật ra để đưa thuốc vào bên trong thì Thầy cả kinh, cái lưỡi Nhật bi giờ đã cụt lũn vào bên trong:

— là ai mà ra tay tàn độc thế nàyy.

Vất vả loay hoay một lúc thì Nhật cũng đã ổn, mắt và miệng đã được thầy cầm máu, dìu Nhật nằm trên dường rồi chậc lưỡi:

— kể ra mạng của cậu cũng lớn lắm đấy. Đến nông nỗi này mà vẫn còn sống thì đúng là tốt số.

Cả một đêm vất vả dọn lại đống đồ đổ nát trong nhà, Thầy không hề trách mắng một câu nào, chỉ hoang mang trong đầu rốt cuộc là ai đã đến làm chuyện này, người Thầy nghĩ đến lúc này không ai khác chính là Tư Lam, nhưng rồi suy nghĩ này lại nhanh chóng được Thầy bỏ đi, vì Thầy không nghĩ rằng lão ta lại có thể đến đây làm chuyện này. Mọi thứ đã được thầy dọn dẹp sạch sẽ, nằm ngã lưng trên cái chõng tre, vắt tay lên trán mà nằm suy nghĩ, Thầy lo lắng về cái hoạ sắp tới, cũng may trước đây ông Thiện là anh hai của Thầy, vốn là người học đạo pháp, nên có dạy cho thầy một ít thuật để phòng thân. Nói về ông Thiện thì người này phải nói là cực kì giỏi, lúc nhỏ thì theo cha đi xem phong thuỷ, lớn lên được đôi tuổi thì được một người pháp sư gốc trung hoa tên là Lão Tứ nhận làm con nuôi rồi truyền đạo thuật, mười hai năm trời ông Thiện theo sư phụ học đạo, thì ông xin được trở về nhà mà phụng dưỡng cha mẹ, năm ấy Thầy cũng chỉ vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Từ khi ông Thiện về, mọi việc từ xem phong thuỷ hay trừ tà trong làng đều một tay ông lo hết, ông nối nghiệp cha mình giúp đỡ chúng sanh chứ không hề màn đến danh lợi, Còn về phần Thầy thì lại không theo nghề của cha mình, Thầy thi đổ mấy kỳ thi liên tiếp, nhưng không đỗ trạng, sau thì lui về mà mở lớp dạy chữ. Sau này khi cha mẹ mất, anh em tuy thương nhau nhưng mỗi người một hướng, ông Thiện lập gia đình rồi lại theo vợ mà sống ở làng bên, để lại toàn bộ đất đai nhà cửa, mồ mã cha mẹ cho Thầy trông coi. Nằm suy nghĩ mơ hồ thì Thầy lại chìm vào giấc ngủ tự bao giờ không biết, trong mơ Thầy thấy rõ hai vị cha nuôi đang đứng trước mặt mình, Thầy vội ngồi dậy mà hành lễ, lúc này Họ Nguyễn mới lên tiếng nói:

—- Minh con, kẻ muốn giết con đã lần đến đây. Hoạ này e rằng hoạ lớn, con cần phải cẩn trọng. Hai cha sẽ hộ cho con. Nếu có chuyện gì bất chấp thì kêu thằng Thiện về nghe chưa con.

Nói tới đây hai vị Thổ Kỳ từ từ biến mất, Thầy choàng tỉnh giấc thì thấy mặt trời đã lên cao, ngồi dậy mà ngáp một cái dài, rồi quay sang mà nhìn về hướng Nhật đang nằm, lúc này Thầy thấy Nhật đã tỉnh giấc, một mắt kia nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, Thầy bước tới tính hỏi chuyện thì có tiếng kêu bên ngoài:

— Thưa Thầy, hôm nay chúng ta không học ạ.

Thầy quay sang thì thấy Trương đang đứng bên ngoài, Thầy đi ra mà bảo:

— con về lớp báo với mọi người ta không khoẻ, các trò tạm thời nghỉ nhé.

Trương nhìn Thầy có vẻ tiều tuỵ , nhìn vào thì thấy bộ bàn ghế ngồi uống trà đã không còn, Trương lên tiếng:

— Thầy có việc gì cần chúng con giúp không thầy, con trông thầy có vẻ không được tốt lắm.

Thầy lắc đầu rồi đáp :

— ta không sao, chỉ là đêm qua ta mất ngủ, nên sáng nay có hơi mệt một chú.

Trương lúc này đưa mắt mà nhìn vào trong thì thấy Nhật đang nằm, trên người băng bó đủ chỗ:

— Người này người này…

Thầy nhìn theo hướng tay Trương thì đáp:

— à phải rồi, người này là đệ tử của Tư Lam, cậu ta bị Tư Lam đánh đui mắt, rồi đuổi ra khỏi nhà, ta vô tình đi ngang qua mà cứu được.

Trương lúc này mới nói:

— Thầy cho con vào xem.

Trương bước vào trong, Thầy cũng đi theo sau, thấy Nhật đang nằm trên giường, Trương lườm mắt mà nói:

— là hắn, mẹ kiếp tên này lần trước con với Dân đi vào, hắn chặn ngay cửa rồi còn bảo ngăn không cho chúng con và chó đi vào. Nay lại nằm đây để nhờ sự cứu giúp của Thầy.

Thầy Minh lúc này lên tiếng:

— Haizzz, nghĩa tử là nghĩa tận. Không lẻ ta đây thấy chết mà không cứu.

Trương lắc đầu mà nói:

— gặp con thì con cho chết quách đi cho rồi. Loại người như hắn sống chật đất.

Lúc này Nhật dương mắt mà nhìn Trương, nước mắt cậu cứ chảy ra mãi không ngừng, nghe vậy Trương nói thì Nhật kích động mà giật lên từng hồi, miệng ú ớ nhưng không nói được gì, thấy vậy Trương với Thầy vội đỡ Nhật dậy, Nhật liên tục chỉ tay vào miệng mình, rồi siết chặt nắm đấm, rồi chỉ chỉ về phía đống bàn ghế bị đập nát bên ngoài, tay ra dấu gì đó, cả Thầy và Trường đều không biết Nhật đang muốn nói gì, Thầy lên tiếng:

— Cậu có điều gì muốn nói sao, hiện tại lưỡi của cậu đã bị cắt đứt, không còn nói chuyện được nữa.

Nhật lúc này gật gật đầu, nước mắt giàn dụa, lấy tay chỉ chỉ vào miệng, rồi lại chỉ về phía đống bàn ghế, rồi chỉ lung tung, tay Nhật cứ chỉ rồi siết chặt lại mà đánh xuống giường ầm ầm, Trương lúc này mới giữ chặt tay Nhật lại rồi hỏi:

— này, ngươi có viết được chữ không.

Lúc này Nhật gật đầu lia lịa, Trương quay sang nhìn Thầy, như hiểu ý, Thầy lấy một tờ giấy rồi đưa bút cho Nhật, cầm bút trên tay, Nhật run lên bần bật rồi đặt từng nét, sau một lúc thì nội dung của sự việc tối qua đã được Nhật ghi lại một cách rõ ràng, cầm tờ giấy trên tay Thầy Minh nheo mắt mà lắc đầu:

— kẻ này…. Kẻ này thật sự không đáng làm con người. Hắn quá tàn nhẫn….

Trường cầm lấy tờ giấy thì tức giận mà nói:

— lão béo này, khốn kiếp hắn có còn là con người không vậy.

Lúc này Thầy mới lên tiếng mà nói với Nhật:

— được rồi, cậu cứ nghĩ ngơi đi. Việc này tôi sẽ sang làm rõ với lão Tư.

Nhật nghe qua thì vội dập đầu mà lạy, Trương đỡ Nhật lên mà lắc đầu:

— Xem ra cuộc đời ngươi quá bất hạnh.

Nói rồi Trương đi theo chân thầy qua bên nhà lão Tư mà thưa chuyện. Phía bên nhà Tư Lam, lão đang hừng hực lửa giận, lão ra lệnh hôm nay không tiếp khách khứa gì hết, ngồi trong căn phòng kín để tự chữa thương cho mình, lúc này hai con hình nhân soái vong của lão được đặt trên bàn thờ thì một con run lên bần bật, đang nhắm nghiền mắt mà ép khí lực đêm qua bị hai Thổ Kỳ đánh vào, Tư Lam mở mắt ra thì thấy Liễu Soái xuất hiện sau đám sương mờ, lúc này Tư Lam thôi vận khí mà lên tiếng:

— Liễu Soái, việc ta nhờ ngươi với Ngọc Soái làm tới đâu rồi.

Lúc này Liễu Soái mới lên tiếng:

— Lão Già, có phải ngươi muốn dồn chúng ta vào chỗ chết hay không.

Tư Lam cất tiếng:

— Liễu Soái, ngươi nói vậy là có ý gì.

Lúc này Liễu Soái mới hừ lạnh, rồi kể lại toàn bộ sự việc đêm qua cho Tư Lam nghe, lúc này khuôn mặt Lão giật giật lên mấy cái:

— Mẹ kiếp, là thằng chó nào dám phá chuyện của tao. Hay là… hay là…. Đúng rồi. Chỉ có mày thôi… thằng chó….. thằng chó….

Tư Lam hằn hộc mà nói:

— vậy còn Ngọc Soái đâu, sao hắn không về đây.

Liễu Soái nhếch mép mà cười khinh:

— ta không bận tâm. Ngươi muốn thì tự mà tìm hắn. Nhưng ta nói cho ngươi biết một lần nữa, hắn ta vốn rất mạnh, nếu ngươi cứ để hắn dung túng thì có ngày hắn cũng sẽ làm phản. Hừ.

Nói rồi Liễu Soái từ từ biến mất, Liễu Soái thật ra là một tên cáo già, hắn muốn mượn tay Tư Lam để trừ khử Ngọc Soái. Tư Lam cầm lấy con hình nện của Ngọc Soái mà bắt quyết, Lão muốn gọi Ngọc Soái về mà hỏi chuyện thì từ bên ngoài có tiếng nói vọng vào:

— Thầy ơii… thầy ơii… có chuyện rồi thầy ơi…

Bên trong Tư Lam phải dừng việc gọi Ngọc Soái về mà nói vọng ra với giọng bực tức:

— là cái thứ chó gì đấy. Hả. Mã mẹ chúng mày. Có việc gì.

Bên ngoài tên đệ tử lại nói vọng vào:

— Thầy ơi, ở ngoài chợ cùng với cả cái làng này đang bàn tán về vụ việc thầy ra tay đâm mù mắt, rồi lại cắt lưỡi, muốn giết chết thằng Nhật.

Tư Lam lúc này tức giận mà ném con hình nộm kia xuống đất, rồi đạp cửa mà đi ra bên ngoài:

— sao.. là kẻ nào dám đồn chuyện này ra ngoài. Hả… mẹ kiếp lũ chó này. Chúng mày thật vô dụng.

Tư Lam vung tay mà tát một cái thật mạnh vào mặt tên đệ tử, rồi bực tức mà bước đi ra khu nhà chính, vừa ra thì thấy có rất nhiều người đang đứng xôn xao, Thầy Minh đang đứng đầu, thấy Tư Lam thì lắc đầu mà nói:

— này ông Tư, tôi có chút việc muốn thưa với ông.

Tuy rằng đang bực tức trong người, nhưng nhìn thấy bên ngoài rất đông người đang đứng tò mò hóng chuyện, Tư Lam liền giả vờ như không biết gì:

— ấy chết, thầy Đồ hôm nay có việc gì mà sang tận đây thế. Mời thầy vào trong dùng chén trà.

Nói đoạn lão quay người mà bước vào bên trong, Thầy bước từng bước mà đi theo sau, đám người bên ngoài nháo nhào lên tiếng xầm xì, có vài người định đi theo vào mà xem thì bị đám đệ tử của Tư Lam chặn lại, bên trong Tư Lam rót chén trà mà mời Thầy Minh:

— Không biết có việc gì mà phiền thầy Đồ lại đến nơi này.

Thầy Minh đưa tờ giấy do chính Nhật viết ra trước mặt, rồi đặt nó lên bàn:

— Từ trước tới giờ, tôi chưa hề động chạm tới thầy Tư đây. Cớ gì Thầy lại muốn hãm hại tôi. Còn nữa việc gì phải ra tay tàn độc với chính đệ tử của mình như vậy.

Tư Lam cầm lấy tờ giấy rồi mắt liếc ngang liếc dọc:

— Thưa thầy đồ, cái này là…. Nhưng mà thầy nói gì tôi nghe không hiểu, cái gì mà hãm hại thầy chứ.

Thầy Minh cười nhẹ rồi nói:

— đây là những gì cậu Nhật đã chứng kiến và viết ra cho tôi, bởi gì cậu ấy bị chính sư phụ của mình đâm cho mù một mắt, nhẫn tâm mà cắt đứt lưỡi của mình.

Tư Lam lúc này mới bật cười mà đáp:

— Thầy có nói quá không, là do thằng Nhật nó trộm đồ của tôi, tôi tức giận nên đuổi nó đi khỏi nơi này, ngoài ra tôi chưa làm gì nó hết. Thầy đừng đổ hoạ cho tôi chứ.

Thầy Minh lắc đầu mà nói:

— Đến bây giờ mà Thầy Tư đây còn không chịu nhận, chả lẻ lại để tôi dẫn cậu Nhật tới đây hay sao, hơn nữa tôi với thầy không thù oán, đất của tôi là do cha mẹ tôi để lại, hà cớ gì thầy lại muốn chiếm nó.

Tư Lam chợt chột dạ, nhưng vẫn giữ cái nét giả tạo bên ngoài:

— ấy chết, thầy nói vậy thì oan cho tôi quá, tôi có nào dám làm những chuyện này. Thầy hiểu lầm tôi rồi. Xưa nay tôi chỉ biết làm phước mà giúp đỡ người khác, chứ có nào dám làm những chuyện như thầy nói.

Thầy Minh quay sang mà nói:

— Thầy không cần phải làm bộ, tôi đã biết hết rồi, ngay cả việc thầy cho âm binh tới phá nhà cậu Trung, cũng chỉ vì cậu ấy không mời thầy đến xem đất, hôm đó tôi dùng máu chó mực để làm bẫy mà đánh trả âm binh, nhưng âm binh của thầy quá mạnh tôi đành phải chịu trận nhìn chúng phá nhà cậu Trung một lần nữa.

Lúc này Tư Lam trừng trừng mắt, liếc ngang liếc dọc rồi thầm nghĩ:

— Thằng già chó đẻ, thì ra là mày phá tao. Được lắm. Mày được lắm. Để coi tao trị mày ra sao.

Tư Lam lúc này mới đập bàn mà nói lớn:

— này, thầy đừng có quá đáng như thế, tôi đã bảo là tôi không làm những việc này, cớ gì thầy năm lần bảy lượt đổ lỗi cho tôi. Nếu thầy tới đây ngồi chơi xơi nước thì tôi rất nghênh đón, nhưng đến để vu oan giá hoạ cho tôi thì xin mời thầy về cho. Tôi không tiếp. Mời thầy.

Tư Lam đứng dậy mà chỉ tay về hướng cửa như đang đuổi Thầy Minh về, lúc này Thầy Minh mới đứng phắt dậy mà nói:

—- Được, nếu vậy thì tôi về. Từ bây giờ tôi sẽ không nhịn thầy thêm lần nào nữa.

Dứt lời Thầy Minh quay người mà bước ra bên ngoài với vẻ mặt bực tức, đám người bên ngoài nháo nhào lên khi thấy Thầy bước ra:

— sao rồi thầy, lão ta nói gì rồi thầy, lão có chịu nhận lỗi không.

Thầy Minh cúi mặt chắp tay ra sau mà đi một mạch về nhà, không đáp lại ai một câu nào. Bên trong Tư Lam ngồi cầm tách trà mà hớp một ngụm, ánh mắt tức giận lườm lườm liếc liếc chợt lão loé lên một thứ gì đó trong đầu thì gật gù mà nhếch mép cười nham hiểm.

Phía bên căn phòng có chứa hai hình nộm soái vong, một làn khói trắng xuất hiện, Ngọc Soái từ từ bước ra, ánh mắt giận dữ đầy sát khí của hắn trừng trừng mà nhìn xung quanh, rồi nhìn xuống hai hình nộm kia, đưa tay bắt lấy hình nộm của mình thì một luống lôi điện từ đó phát ra làm cho hắn thụt tay lại, bất chợt bên ngoài có tiếng mở cửa đi vào, là tên đệ tử của Tư Lam đi vào để thay nhang và châm thêm dầu cho đèn. Lúc này Ngọc Soái nhếch mép mà cười:

— đúng là trời giúp ta.

Dứt lời Ngọc Soái nhập vào tên đệ tử kia, hai mắt hắn lúc này nỗi đầy những đoạn gân đỏ bên trong, hắn đi tới mà đưa cầm lấy hình nộm Ngọc Soái bỏ vào trong người rồi đi thẳng ra ngoài, nhân lúc không ai để ý hắn đi ra cửa sau mà đi mất dạng.

Cả ngày trời, Trương đi thao tin Tư Lam cố tình muốn giết đệ tử lão cho cả làng cùng nghe, ai ai cũng đều giận dữ chửi rủa trước sự việc trên, trước giờ dân đen đã không ưa lão, nay lại càng ghét cay ghét đắng hơn. Anh Trung lại tiếp tục cho thợ dựng nhà, Để chắc chắn, anh lại cho người đặt những tô máu chó mực lệ trên, rồi xin thầy một số lá bùa mà chôn dưới chân. Màn đêm lại buông xuống, Thầy đang nằm mà từ từ chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ sâu, Thầy nghe như có tiếng ai đó gọi mình:

— Thầy Đồ, Thầy Đồ, Thầy Đồ ơi…

Hồn vía Thầy trong mơ lúc này mới vực dậy mà cất tiếng hỏi:

— ai đấy… nữa đêm rồi tìm tôi có việc gì hay không.

Bên ngoài tiếng nói kia vẫn vọng vào:

— Thầy Đồ ơi, Thầy ra đây tôi có chút chuyện muốn thưa với thầy.

Thầy đứng dậy mà đi theo tiếng gọi kia ra bên ngoài, thấy có một bóng người đang đứng lấp ló đằng xa cách nhà hai mươi thước, Thầy lên tiếng:

— là ai đấy, có việc gì tìm tôi nữa đêm thế này.

Bóng người kia lại lên tiếng:

— Thầy ơi, thầy ra đây tôi có chút chuyện muốn thưa với thầy. Thầy ra đây giúp tôi nhé.

Thầy bước đến gần cái bóng kia hơn thì nhận ra người kia chính là Tư Lam, Lão đang cầm trên tay một chiếc hộp gỗ, đứng mà ngó nghiêng mà nhìn phía sau thầy, lúc này Thầy mới lên tiếng:

— là Thầy Tư sao, nữa đêm ông tìm đến tôi là có cái việc gì.

Tư Lam nhìn ra sau Thầy một lúc để chắc chắn rằng hai vị Thổ Kỳ kia không đi theo, thì mới lên tiếng mà nói:

— thật ngại quá khi làm phiền thầy lúc nữa đêm như vầy.

Thầy Minh nhìn Tư Lam rồi lại nói:

— có việc gì Thầy Tư cứ nói đi.

Tư Lam lúc này mới nhẹ giọng:

— à, Thưa Thầy Đồ, sau khi tôi bình tĩnh lại thì tôi thấy mình có chút sai xót, lúc sáng nay là do tôi nóng giận không làm chủ được lời nói của mình, Mong Thầy đừng để bụng.

Thầy Minh nheo mắt mà nhìn Tư Lam, rồi lại đáp:

— Nếu Thầy Tư đã nói vậy thì tôi cũng không trách làm gì, với cả tôi muốn thầy dừng ngay việc muốn chiếm đất nhà tôi lại. Tôi không muốn giữa chúng ta xảy ra hiềm khích không đáng.

Tư Lam lại cười giọng cười nịnh hót mà nói:

— ấy ấy… thầy hiểu lầm tôi rồi, mà thôi, cái chuyện này dù gì tôi cũng là người sai. Thôi Thầy bỏ qua giúp cho tôi, tôi có chút quà mọn, mong Thầy nhận cho.

Nói rồi Tư Lam đưa cái hộp gỗ vào tay Thầy, nhưng Thầy đẩy ra mà nói:

— được rồi, không cần phải khách sáo như thế, thầy biết lỗi mà dừng lại là được rồi. Tôi không trách gì nữa cả, còn cái này thì tôi xin phép không nhận. Thầy mang về dùm cho.

Tư Lam nghe vậy thì nói:

— ấy chết ấy chết… Thầy hiểu lầm ý tôi rồi, cái này không phải là vàng bạc châu báu gì cả, trong này là vài chục cây bút tôi mang đến để biếu Thầy, hy vọng nhưng cây bút này Thầy giúp tôi trao lại cho những đứa trẻ nghèo. Để chúng có thứ mà viết cái chữ. Mong thầy nhận cho.

Thầy Minh đưa mắt mà nhìn vào cái hộp, ánh mắt như chưa tin lời Tư Lam nói, biết Thầy chưa tin lời mình, Tư Lam vội đưa cái hộp lên cao ngang mắt Thầy, rồi nói:

— Đây đây, Thầy Không tin thì để tôi mở ra cho Thầy xem.

Dứt lời Tư Lam đưa tay từ từ mà mở nắp hộp ra, Thầy Minh đưa mắt mà nhìn xem bên trong có phải đúng như lời Tư Lam nói hay không. Nắp hộp gỗ từ từ mở ra, một luồng ánh sáng từ bên trong bất ngờ phát ra, chiếu thẳng vào hai mắt, làm Thầy choáng váng hoa mắt mà lùi ra sau, theo quán tính đưa tay mà che mắt lại, lúc này Tư Lam mới cười lớn:

— hahahaha….. chết đi thằng chó.

Tư Lam vung tay mà điểm vào người Thầy mấy cái, toàn thân Thầy nặng trĩu như có thứ gì đó đang giữ chặt, Tư Lam cầm lấy một cái gương bát quái nhỏ bên trong hộp gỗ ra mà xoay nó thanh nhiều vòng, tay lão lia lịa mà bắt pháp ấn, điểm mạnh vào giữa gương bát quái theo hình âm dương, rồi dương cao cái bát quái mà hướng về phía Thầy rồi hô lớn:

—- Thu…..

Dứt lời một luồng ánh sáng vàng từ đó chiếu thẳng vào người Thầy, luồng ánh sáng đó từ từ mà hút mạnh Thầy đến gần hơn với cái bát quái. Biết mình bị lừa, Thầy vội bắt ấn mà đánh về phía cái bát quái thì bị Tư Lam vung tay mà chặn lại, Thầy xoay người định chạy về hướng nhà thì Tư Lam lao tới, vung chân mà đá mạnh vào lưng làm Thầy ngã sập tới, Tư Lam vung cái bát quái lên cao, nó xoay ngày một mạnh hơn, ánh sáng phát ra ngày một lớn, Tư Lam nhếch mép, rồi lao tới dùng tay mà đánh mạnh vào các huyệt đạo trên người Thầy:

— A…..

Đau đớn mà hét lên một tiếng rồi lập tức bị cái bát quái kia thu vào bên trong. Tư Lam thấy vậy thì đưa tay chụp lấy cái bát quái đang chứa hồn thể của Thầy bên trong mà cười lớn:

—- hahahahahaha….. thằng chó…. Hahahaha…… thằng khốn…. dám chống lại tao sao… hahaha. Đây là hậu quả của mày đó thằng già ạ. Hahahaha… để tao coi… để tao coi… từ bây giờ ai dám chống lại Tư Lam ta. Hahahahaha….

Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo