Thầy Đồ Thầy Tà – Chap 7


Tiếng gà gáy sáng vang lên, mặt trời dần ló dạng sau hàng tre già, tiếng người gọi nhau ra đồng ý ới, Anh Trung bước ra khỏi căn chòi, ngáp dài lên một tiếng rồi vươn mình kéo dãn gân cốt, nhìn thấy những cái trụ nhà vẫn còn y nguyên không việc gì xảy ra thì mừng thầm trong bụng:

— hà hà… vậy là được yên ổn rồi.

Bước tới mà kiểm tra thêm một lần nữa, chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn thì anh mới an tâm mà đi ra đun ấm trà. Tư Lam bước ra ngoài vườn với vẻ mặt sảng khoái, lão đưa tay mà lùa lấy mấy hạt sương sớm để đun trà, chẳng mấy chốc mà cái ấm trà thơm phức nóng hổi đã được đệ tử đặt trên bàn, Lão à lên một tiếng khoái chí, chân ngồi phách đốc mà nhịp nhịp, tay cầm lấy ấm trà rót ra một ly, khói nóng bốc lên nghi ngút áp vào mặt, Lão đưa mũi mà hít lấy cái hương thơm của trà mà lâng lâng mãn nguyện. Cầm lấy chén trà nóng mà thổi thổi, rồi lại đưa lên miệng mà nhấp một ngụm:

— khàaazzzz…. Trà ngon, trà ngon… hahahaha…

Rồi lão lại ngửa ngồi người ra, tay gõ gõ trên bàn, khuôn mặt mãn nguyện, lão ngồi huýt sáo thảnh thơi, đưa mắt ngắm nhìn cái cảnh làng quê sớm mai. Thấy Lão có vẻ thông thả, tươi tắn, một tên đệ tử liền cất tiếng hỏi:

—- thưa, thầy có việc gì vui mà trông thầy thoải mái quá ạ.

Tư Lam liếc mắt mà nhìn tên đệ tử, rồi nhoẻn miệng cười, cái đầu lắc lắc khoái chí:

— có gì đâu, chỉ là ta vừa nhổ bỏ được cái gai trong mắt mà thôi. Hà hà…

Tên Đệ Tử kia cúi đầu:

— dạ, vậy con xin phép ạ.

Nói đoạn hắn định lui ra sau nhà thì Tư Lam kêu lại:

—- này, lại đây tao bảo.

Tên đệ tử vội đi tới mà cúi đầu đưa tai lắng nghe, Tư Lam lại lên tiếng:

—- lần trước, có một tên phú hộ tới đây muốn ta giúp hắn làm tí việc, mày đã ghi chép tên tuổi với chỗ ở của hắn lại cho ta chưa.

Tên kia liếc mắt suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:

— thưa Thầy, có phải Thầy muốn nói đến tên Phú Hộ Mão không.

Tư Lam chậc lưỡi:

— ta không biết mão hay là mèo gì ở đây cả. Ta chỉ nhớ cái tên ấy lúc trước đến đây có dẫn theo mấy tên người hầu, vác theo một cái tráp bên trong toàn là vàng rồng để làm lễ cho ta đấy.


Tên Đệ Tử mới đáp:

— dạ thưa. Vậy thì đúng là hắn rồi đấy ạ, hắn là Phú Hộ Mão, hắn ở ngoài làng cách cổng chỉ ba căn nhà thôi ạ. Tên này thì giàu nứt vách đổ tường thầy ạ.

Tư Lam gật gù, vẻ mặt hài lòng rồi nói:

— được, ngươi mau đi mời hắn đến đây ta có chuyện muốn gặp hắn.

Tên đệ tử vội vâng vâng dạ dạ rồi đi mất, Tư Lam nằm huýt sáo một lúc thì vội đứng dậy, lão đi thẳng vào một căn phòng ở cuối dãy, quan sát xung quanh không có ai thì mới từ từ mở khoá mà đi vào, tiếng bản lề gỗ lâu ngày vang lên *kétttttt* Tư Lam ngó nghiêng bên ngoài một lần nữa rồi mới bước vào bên trong, dùng khoá mà khoá bên trong lại, Tư Lam quay người mà đi vào, căn phòng tối được lão thắp sáng lên bằng mấy cây đèn cầy nhỏ, phía trước là một bức tượng Tiêu Diện Đại Sĩ, cả người đen ngòm, khuôn mặt quái dị dữ tợn, đầu và trán nhú ba cái sừng lớn, hai tai to và nhọn, hai mắt lồi to trợn ngược nhưng tuyệt nhiên không có tròng đen, miệng rộng nhe răng nanh lởm chởm, có hai cái nanh dài hai bên, chiếc lưỡi thè cong dài thượt tới ngực, mặc một bộ giáp võ tướng, màu sắc sặc sỡ, tai phải cầm cờ, tai trái thì chống nạnh. Phía sau bức tượng được che một tấm vãi đỏ, có thể nói căn phòng này là mặt sau của căn phòng mà Tư Lam dùng để làm lễ trừ tà cho người khác. Bên dưới chân Tiêu Diện, trên cái bàn lớn, Tư Lam đặt một cái bát quái đang chiếu thẳng ra cửa. Đưa tay mà thắp ba nén hương mà khấn vái trước bức tượng Tiêu Diện không mắt:

—- Tổ Sư.

Sau khi gắm hương vào lư, Tư Lam vung tay bắn ấn rồi vẽ những nét kì lạ trước mặt cái bát quái kia, ngay lập tức nó phát sáng lên rồi hiện rõ bên trong là một nơi tăm tối, trong căn phòng tăm tối này là Thầy Minh đang bị xiềng xích cả hai tay, đầu gục xuống, Tư Lam nhếch mép mà cười rồi lên tiếng:

—- Thầy Đồ, ông có quen với chỗ ở mới này không. Hahahaha…

Thầy Minh đang bất tỉnh thì từ từ mà mở mắt, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh chỉ là một màu đen tối:

—- là ai…. Là aii…. Mau thả ta ra…

Tư Lam cười lớn, giọng cười hắn vang vọng tứ phía làm cho Thầy Minh không biết nó phát ra từ đâu:

—- Thầy Đồ, là ta đây. Hahahaha… ngươi chịu để lại mảnh đất đó cho ta, rồi cút khỏi nơi này, thì may ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng…

Lúc này Thầy Minh đã biết người bắt mình là ai:

— Lão Tư Béo, ông mau thả ta ra…. Thả ta ra…… àaaaaa….

Thầy gào lên trong vô vọng, Làm cho Tư Lam càng khoái chí:

— haha haha…. Hahahaha…. Gào đi, gào to lên… hahaha để xem thử ai sẽ là người đến cứu ngươi. Hahaha… bây giờ ngươi phải giao mảnh đất ấy cho ta… không thì đừng trách ta nặng tay…

Thầy Minh lúc này mới cười khinh:

— Lão Tư Béo, ngươi thèm mảnh đất của ta đến vậy sao. Vậy thì ngươi mãi mãi không có được nó. Hahahaha….

Tư Lam nhếch mép:

— thằng già này, mày cố chấp với tao à. Cố chấp này, cố chấp này…

Lão vung tay mà đánh điểm pháp liên tục vào trong bát quái, bên trong từng làn lôi điện đánh vào người, làm Thầy giật lên liên hồi, hai sợi xích thì siết chặt hơn, Thầy đau đớn mà la lên trong vô vọng:

—- aaaa….. Ta có chết, tao có chết cũng không để ngươi đạt được ý nguyện…. aaaaa…..

Tư Lam cười lớn:

— vậy thì tao sẽ hành hạ mày sống không bằng chết. Hahahaha…

Dứt lời hàng chục lôi điện lại đánh vào trong, Thầy đau đớn mà nhắm mắt cam chịu. Thân thể bị đánh cho tơi tả, toàn thân thâm tím cả đi. Tư Lam xoay người đi ra bên ngoài rồi khoá chặt cửa, lão huýt sáo, chắp tay ra sau mà ung dung bước đi.

Trương đi đến lớp , thấy mọi người đã ngồi ngăn ngắn, nhưng không thấy Thầy Minh đâu, lúc này cậu mới lên tiếng hỏi:

— ơ, Thầy chưa tới ạ các bác.

Một cô gái khoản chừng đôi tám đứng dậy mà nói:

— chưa anh ạ, chắc Thầy có việc bận.

Trương đưa mắt mà nhìn cô gái kia với ánh mắt trìu mến, ánh mắt chứa đầy sự say đắm:

— Hồng đấy à, mấy hôm rồi không thấy em đến lớp.

Hồng lúc này mới nở một nụ cười thật tươi mà đáp:

— mấy hôm nay em bận giúp bố mẹ gặt lúa ạ.

Dân đang ngồi đọc sách thì ngẩng mặt lên mà nói:

— thế sao em không bảo với thằng Trương nó qua mà gặt giúp, thằng Trương nó gặt giỏi lắm đấy.

Nghe vậy thì Hồng đỏ mặt mà ngại ngùng:

— ơ ơ….

Những người khác trong lớp lại cười phá lên, mấy đứa con nít đầu để ba chỏm lại lên tiếng mà trêu chọc:

— lêu lêu mắc cỡ lêu lêu…

Trương lúc này đứng trước cửa cũng ngại đỏ hết cả mặt, liền ú ớ mà nói:

— ơ ơ… thôi thôi mọi người ngồi nhé, tôi sang nhà Thầy xem sao.

Nói rồi Trương quay người mà bước vội, bên ngoài thì ra vẻ ngại ngùng nhưng trong lòng lại lâng lâng cảm xúc khó tả, ở cái lớp lá này ai mà không biết cả hai đã thương thầm nhau từ lâu. Thầy Minh thì không phân biệt gái trai trẻ con người già gì cả, hễ mà ai muốn học thì cứ đến mà học, đa phần là những người nghèo trong xóm này đến để học lớp của thầy, còn bọn con quan con phú hộ thì lại được cho đi học lớp khác làng bên, vì bọn chúng không muốn phải ngồi chung với bọn dân đen hôi hám. Trương vừa đi vừa nghĩ về Hồng, đi tầm vài chục mét thì đã đứng trước cửa nhà Thầy:

— Thầy Ơii…. Thầy Ơii…. Thầy có nhà không ạ…

Kêu một lúc không thấy ai trả lời, chỉ có Nhật nằm mà ú ớ mấy tiếng, lúc này Trương mới bước vào trong, ngó nhìn thì không thấy Thầy đâu, chỉ thấy Nhật đang nằm bên cái giường nhỏ, Trương đi tới thì thấy Nhật đã nằm mở mắt từ bao giờ:

— này… Thầy đâu rồi.

Nhật liếc mắt lên nhìn Trương rồi lắc đầu, Trương lại hỏi:

— thế sáng giờ có thấy Thầy đi đâu ra ngoài không.

Nhật lại lắc đầu, Trương chậc lưỡi:

— vậy thì thầy đâu rồi.

Nhật lại lắc đầu lia lịa, tay chỉ ra phía sau bếp, Trương ngó mắt nhìn theo rồi nói:

— Thầy đằng sau đấy à.

Nhật lại lắc đầu, Trương lúc này mới bực mình, rồi mới hỏi lại:

— thế ngươi chỉ cái gì ở đằng sau ấy.

Nhật vẫn chỉ chỉ tay ra sau bếp, Trương à lên một tiếng rồi nói:

— à, ngươi bảo ta ra sau đó tìm xem có thầy ở sau không. Đúng chưa.

Lúc này Nhật mới gật đầu lia lịa, Trương liền đi ra sau bếp thì thấy Thầy đang nằm ngủ trên cái chõng tre:

— Thầy ơi, Thầy ơi.

Kêu hai tiếng nhưng không thấy Thầy tỉnh dậy, lúc này Trương mới ngồi xuống chõng mà lay lay tay Thầy:

— thầy ơi…. Thầy ơi… Thầy….

Vẫn không có động tĩnh gì từ Thầy, Trương cảm giác có chuyện chẳng lành, đưa tay lên mũi thì thấy Thầy vẫn còn hơi thở đều, nhưng lay mãi không thấy Thầy tỉnh dậy, hốt hoảng mà chạy ra ngoài, chạy vội về lớp. Dân Đang ngồi đọc sách thì Trương từ bên ngoài chạy vào mà la lớn:

— Thầy, Thầy…. Thầy có chuyện rồi… có chuyện rồi….

Dân lúc này đứng dậy ném cuốn sách sang một bên mà hỏi:

— có có… có việc gì đấy..

Trương lúc này khuôn mặt hớt hãi mà nói:

—- Thầy… thầy có…. Thầy có chuyện chẳng lành rồi…

Dân vội vàng mà tung người chạy như bay ra ngoài, mọi người trong lớp đều vội vàng chạy theo sau, Dân chạy thẳng vào nhà thì không thấy Thầy đâu, quay sang thì thấy Nhật đang nằm, Dân tưởng đây là Thầy Minh thì vội chạy tới nhưng nhận ra không phải, vội đứng dậy thì thấy Trương đã bước vào:

— Thầy…Thầy đâu…

Trương đưa tay mà chỉ ra sau bếp:

—- ở đằng sau… đằng sau..

Bên ngoài lúc này Hồng và mọi người đều chạy đến nhà Thầy, Dân đi theo hướng Trương chỉ thì thấy Thầy đang nằm bất động trên giường, vội lay lay Thầy nhưng không thấy động tỉnh, quay sang thì hỏi Trương:

— Thầy làm sao vậy… hả…

Trương lúc này mới nói:

— Tôi không biết, lúc nãy khi vừa tới đây tôi đã thấy Thầy nằm đây rồi.

Hồng lúc này mới chạy tới, đưa tay đặt lên trán thầy:

— Thầy vẫn bình thường, không có sốt, có khi nào Thầy bị Trúng gió không.

Nghe vậy thì Trương cũng lên tiếng:

— anh nghĩ là không phải, nếu Thầy trúng gió thì kêu phải dậy chứ. Đằng này Thầy không có chút động tỉnh nào.

Dân lúc này mới bế sốc Thầy lên, Trương thấy vậy thì lên tiếng:

— cậu làm gì vậy.

Dân không nói không rằng, bế Thầy đi thẳng vào buồng, Dân lên tiếng:

— Hồng, em lấy giúp anh cái gối của Thầy đặt bên này đi em.


Hồng vội leo lên giường, đưa tay cầm lấy cái gối mà kéo sang một bên, thấy bên dưới có một lá thư thì Hồng cầm lên tò mò:

—- cái này là gì đây.

Dân vội đặt Thầy lên giường rồi kéo chăn mà đắp lên người, đưa tay mà cầm lấy lá thư mà xem:

— thư Thầy gửi cho ai đây nhỉ.

Trương đưa tay với lấy bức thư trên tay Dân rồi mới mở ra đọc, trong bức thư Thầy viết:

— Ta biết sắp tới ta sẽ gặp phải đại hoạ khó tránh, để đề phòng bất chấp, ta nhờ các con chuyển dùm lá thư này đến anh hai của ta, là Thầy Thiện ở làng bên. Chỉ có Thầy mới cứu được ta qua cơn đại hoạ này.

Bên trong bức thư còn một bức thư khác được Thầy dán kín lại. Nghe Trương đọc xong thì mọi người đều ngỡ ngàng, Dân lên tiếng mà nói:

— vậy là Thầy đã biết trước được việc này, nhưng tại sao không nói cho chúng ta biết. Nhưng ai là người đã hại Thầy.

Lúc này Trương mới siết chặt tay mà gằng giọng:

— mẹ kiếp, là hắn. Là Lão Tư Béo, Tôi phải qua gặp hắn hỏi chuyện mới được.

Vừa xoay người bước ra thì Dân vội chụp tay mà kéo lại:

—. Nhưng mà đầu đuôi mọi chuyện ra sao tôi không rõ lắm. Anh biết chuyện gì đúng không.

Trương lúc này mới hậm hực mà kể lại tất cả mọi chuyện, Bên kia Nhật đang đi từ từ tới, thấy Thầy nằm thì ú ớ mà hỏi, Trương quay sang thì bực mình mà quát;

—- mẹ kiếp, Thầy chúng tao bị như vậy một phần là do mày cả đấy.

Hồng lại lên tiếng can ngăn:

— bây giờ anh quát hắn cũng có ích lợi gì cơ chứ. Mau mà lo cứu thầy đi kìa.

Dân lúc này cầm bức thư mà nói:

— Cậu với Hồng ở nhà trông thầy, tôi mang thư này đến Thầy Thiện.

Trương lắc đầu:

— nếu đi thì cùng đi.

Dân lại xua tay:

— không, để một mình tôi đi. Cậu ở lại với Hồng mà chăm Thầy, dù gì Hồng cũng là con gái chân yếu tay mềm, lỡ có việc gì bất chấp thì làm sao.

Nói rồi Dân giật lấy bức thư vào tay mình, rồi nói như chắc nịch:

— Tôi không cứu được Thầy thì tôi sẽ không về. Bảo trọng.

Nói rồi Dân đi nhanh ra cửa mà đi mất, Trương lên tiếng trấn an mọi người để tất cả an tâm mà ra về, rồi còn mình với Hồng ở lại mà chăm cho Thầy. Nhật ngồi sát bên mà nước mắt rưng rưng, quay sang ú ớ mà nhìn cả hai, ba ánh mắt nhìn nhau mà đượm buồn không ai nói với ai lời nào.

Phú Hộ Mão ôm trên tay một cái tráp nhỏ mà đứng trước cửa phòng của Tư Lam, tên đệ tử vội lên tiếng:

—- Thưa Thầy, có Phú Hộ Mão muốn xin gặp ạ.

Bên trong phát ra tiếng nói:

— cho hắn vào đây.

Tên đệ tử kia đưa tay đẩy cửa nhẹ vào, rồi mời Phú Hộ Mão vào trong. Ông Mão bước vào thì thấy Tư Lam đã ngồi trên ghế đợi sẵn:

— Ngươi cần gặp ta có việc gì. Lần trước tới đây một lần rồi phải không, ta bận trăm công ngàn việc, nên quên mất.

Ông Mão lập tức đưa tay mà hành lễ:

— dạ con lạy thầy, nghe danh thầy tài giỏi nhất cái vùng này, nên tôi đây có việc muốn cúi xin thầy giúp cho.

Tư Lam nghe khen thì nở mũi,

— Được, có việc chi nói cho ta nghe.

Lúc này Ông Mão ngó nghiêng ra vẻ khó nói, biết ý, Tư Lam lên tiếng:

— Chúng mày đi ra hết cho tao.

Hai tên đệ tử lập tức cúi đầu mà đi ra bên ngoài, bây giờ trong căn phòng chỉ còn lại hai người, ông Mão mới đi tới gần hơn chỗ Tư Lam ngồi, ông mới nhỏ giọng mà nói:

— Thưa Thầy, tôi đến đây là có một việc rất hệ trọng, tôi muốn nhờ thầy làm giúp tôi, cũng như giấu kín chuyện này, nếu thầy nhận lời, tôi xin biếu thầy món quà nhỏ này.

Dứt lời ông Mão mở cái nắp hộp ra, bên trong là một con mèo bằng vàng rồng. Thấy vậy thì hai mắt Tư Lam sáng rực lên, đưa tay chụp lấy con mèo vàng mà trầm trồ, ra vẻ khoái chí lắm:

— Được được, hahaha… được lắm…. hahaah… việc gì cứ nói… Thầy sẽ giúp cho. Hahaha….

Ông Mão biết đã đúng ý thầy thì mới bắt đầu nói về vấn đề của mình:

— Thưa Thầy, dạo này bọn trộm nó cứ hăm he nhà tôi mãi, tôi muốn thầy giúp tôi làm một phép gì đó để giữ của cải trong nhà không bị mất trộm. Nhưng mà lỡ có mất thì tên trộm ấy phải tự vác đến trả cho lại cho tôi. Không biết có cái phép cái thuật ấy không hả thầy.

Tư Lam liếc mắt qua lại, ánh mắt hiện lên sự suy tính gì đó, rồi gật gật cái đầu, đưa con mèo lên cao mà ngắm nghía:

— dễ, dễ thôi, tưởng cái chuyện gì chứ chuyện này thì quá dễ… há há há… há há… vậy là ngươi đã tìm đúng người rồi đấy. Hahaha…

Ông Mão nghe vậy thì chắp tay:

— dạ dạ… nhờ thầy giúp cho…

Tư Lam nhắm chặt mắt, rồi đưa con mèo vàng lên mũi mà hít lấy một hơi:

— Thần Giữ Của. Hahaha…

Ông Mão nghe Tư Lam nói thì thắc mắc, khuôn mặt khó hiểu:

—- có Thần này nữa hở thầy.

Tư Lam vẻ mặt ta đây:

— có sao không… việc gì mà ta không làm được. Này… để xem hà hà hà…

Liếc mắt ngang dọc, ánh mắt hiện lên sự gian xảo:

— ngươi. ( chỉ vào Ông Mão) đi tìm cho ta một trinh nữ, trói nó lại, không cho nó la hét, chuyện này phải bí mật. Nghe chửa…. còn lại thì để ta lo.

Ông Mão đưa ánh mắt ngỡ ngàng mà nhìn Tư Lam:

— Để để làm gì hả Thầy.

Tư Lam gằng giọng:

— Thì để tao yểm cho nó làm Thần Giữ Của cho nhà mày. Hiểu chưa. Mày có muốn mất của không. Không thì mau làm theo lời tao nói. Nghe chưa.

Ông Mão nghe Tư Lam gằng giọng thì giật mình mà cúi đầu lạy lia lịa:

— Dạ dạ… con biết rồi, con biết rồi..

Tư Lam nhếch mép mà nói:

— Được rồi, ngươi về đi, khi nào có trinh nữ thì cho người tới gặp ta. Nghe không.

Ông Mão vội vàng cúi đầu mà bái lạy rồi lui người đi ra ngoài. Bị Tư Lam quát mấy câu thì mặt lão tái nhợt đi, vội đi mà không dám quay đầu lại nhìn.

Tư Lam ngồi phách đốc mà nhấp một tách trà, rồi khà khà lên mấy cái:

— À…. Phải rồi… hà hà hà… Thả Đám Âm binh cho chúng nó phá cái làng này chơi. Hahahaha…. Rồi chúng mày sẽ tới đây mà quỳ sụp xuống van xin tao cứu mạng thôi…. Hahahaha….

Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo