“Một lần,- vua hề Charlie Chaplin kể, – tôi đi tàu điện ngầm New York. Về đến nhà, tôi phát hiện ra trong túi có một chiếc đồng hồ vàng. Tôi không làm sao hiểu nổi nó rơi vào túi tôi như thế nào. Tôi quyết định mang tới đồn cảnh sát.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một bức thư: “Ngài Chaplin kính mến! Tôi là một kẻ móc túi chuyên nghiệp. Hôm qua, trong tàu điện ngầm, tôi đã lấy trộm chiếc đồng hồ vàng của một quý ông, nhưng khi nhìn thấy ngài, tôi quyết định tặng ngài và bỏ nó vào túi của ngài”.
Một năm trôi qua, cảnh sát không tìm ra tên trộm lẫn chủ nhân của chiếc đồng hồ, nên họ đã gửi lại nó cho tôi. Các báo viết về điều đó, và ít lâu sau, tôi nhận được bức thư thứ hai: “Ngài Chaplin kính mến! Cách đây một năm, tôi đi tàu điện ngầm và bị đánh cắp mất chiếc đồng hồ. Đọc báo, tôi biết một kẻ móc túi nào đó đã tặng ngài. Xin ngài hãy giữ lấy chiếc đồng hồ của tôi, thưa ngài Chaplin. Và vì tôi cũng ngưỡng mộ tài năng phi thường của ngài không kém gì kẻ móc túi, xin gửi ngài chiếc dây đeo của nó”.
Nguồn: Got it